Phân tích Cuộn phim Patterson-Gimlin

Ít nhà khoa học uy tín quan tâm đến cuộn phim Patterson-Gimlin. Tuyên bố của các nhà khoa học đã xem bộ phim trong buổi chiếu hoặc những nhà khoa học đã nghiên cứu bộ phim được ghi lại trên Tạp chí phim Bigfoot của Chris Murph.[81] Những phản biện thường thấy bao gồm: Cả người và tinh tinh đều không có bộ ngực đầy lông như trong phim, và Napier lưu ý rằng một đỉnh dọc giữa "chỉ thỉnh thoảng được nhìn thấy, không đáng kể, ở những con tinh tinh [sic] cái".[82] Các nhà phê bình lập luận rằng các đặc điểm này là bằng chứng chống lại bộ phim. Krantz phản bác lại quan điểm đó, luận rằng "một đỉnh dọc giữa... liên quan đến kích thước tuyệt đối của một cá thể." [83]

Nhà nhân chủng học David Daegling có viết, "những người hoài nghi không cảm thấy họ phải đưa ra lập luận chi tiết chống lại bộ phim; gánh nặng của bằng chứng đúng ra, phải nằm ở những người ủng hộ." Tuy nhiên, chưa có lập luận thuyết phục nào chống lại tính xác thực của bộ phim, Daegling lưu ý rằng "bộ phim vẫn chưa biến mất."[84] hơn nữa, Krantz lập luận rằng trong số nhiều ý kiến ​​được đưa ra về bộ phim Patterson, "chỉ vài trong số những ý kiến ​​này là dựa trên chuyên môn kỹ thuật và nghiên cứu cẩn thận về bộ phim."[85]

Về chất lượng của bộ phim, các tái bản hoặc bản sao từ các sản phẩm TV và DVD đều thua kém các bản lần thứ nhất. Nhiều khung hình ban đầu bị mờ do máy rung và chất lượng của các khung hình tiếp theo thay đổi vì cùng một lý do. Ổn định bộ phim (ví dụ, bản của M. K. Davis) để chống lại hiệu ứng rung máy đã cải thiện khả năng phân tích của người xem. Bàn về "độ hạt" (graininess, nghĩa là độ chi tiết của một bản phim), Bill Munns viết, "Dựa trên độ trong suốt của máy ảnh gốc,... bản gốc PGF có độ hạt mịn như bất kỳ phim 16mm màu nào có thể đạt được." Ông nói thêm rằng độ hạt tăng lên khi hình ảnh được phóng to.[86]

Các nghiên cứu khoa học

Bernard Heuvelmans

Nhà động vật học và "cha đẻ của ngành động vật học bí ẩn", Bernard Heuvelmans cho rằng sinh vật trong phim Patterson là một người cải trang.[87][88][89] Ông cho rằng lông của con vật quá đồng đều; lông trên ngực không giống linh trưởng; đến mông của nó cũng không đủ tách biệt; và phản ứng không quá sợ hãi của nó khi bị hai con người tiếp cận.

John Napier

Chuyên gia linh trưởng nổi tiếng John Napier (từng là giám đốc của Chương trình sinh học linh trưởng Smithsonian) là một trong số ít các nhà khoa học chính thống không chỉ phê bình bộ phim Patterson-Gimlin mà còn nghiên cứu bằng chứng về Bigfoot trong cuốn sách năm 1973 của ông, Bigfoot: The Sasquatch and Yeti in Myth and Reality.

Napier thừa nhận khả năng Bigfoot là một sinh vật có thực, nói rằng: "Tôi tin rằng Sasquatch tồn tại."[90] Nhưng ông lập luận chống lại bộ phim: "Hầu như không còn nghi ngờ gì nữa rằng các bằng chứng khoa học đã được thu thập ám chỉ một trò lừa bịp nào đó. Sinh vật mô tả trong phim không phù hợp với các phân tích chuyển động"[91] Napier đưa ra một số lý do cho sự hoài nghi của ông. Đầu tiên, chiều dài của "dấu chân hoàn toàn không khớp với chiều cao tính toán của nó".[92] Thứ hai, dấu chân thuộc kiểu hình "đồng hồ cát", điều mà ông rất nghi ngờ.[93] (Đáp lại, Barbara Wasson chỉ trích logic của Napier về chiều dài.)[94]

Ông nói thêm, "Tôi không nhìn thấy cái phéc-mơ-tuya nào, và tôi vẫn không thể. Tới đây có lẽ chúng ta nên gạt nó sang một bên. Có lẽ đó là một người đàn ông mặc đồ da khỉ, nếu vậy thì đây là một trò lừa bịp tuyệt vời và tên thủ phạm vô danh sẽ soán ngôi những kẻ chơi khăm vĩ đại nhất thế giới. Có lẽ đây là bộ phim đầu tiên về một loại vượn nhân mới, xa lạ với khoa học, nếu vậy Roger Patterson xứng đáng được sánh ngang với Dubois, người phát hiện ra loài Pithecanthropus erectus, hoặc Raymond Dart ở Johannesburg, người dẫn nhập tổ tiên trực tiếp của loài người cho toàn thế giới, Australopithecus phius."[91]

Esteban Sarmiento

Esteban Sarmiento là một chuyên gia về nhân chủng học thể chất tại Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên Hoa Kỳ. Ông có 25 năm kinh nghiệm với các loài vượn lớn trong tự nhiên. Ông viết,[95] "Tôi đã tìm thấy một số điểm không nhất quán về ngoại hình và hành vi mà có thể chứng minh sự giả mạo... nhưng không có gì để đi đến kết luận đây là giả."[96] Chỉ trích của ông là: "Lòng bàn chân của con vật có vẻ nhợt nhạt, nhưng lòng bàn tay dường như sẫm màu. Không có một loài động vật có vú nào tôi biết có màu gan bàn chân khác biệt lớn như vậy so với lòng bàn tay."[97] Tuyên bố gây tranh cãi nhất của ông là: "Các cơ mông, mặc dù lớn, không biểu lộ một khe hở giống như ở người."[98] "Tỷ lệ cơ thể:... Theo tất cả các giá trị tương đối ở trên, Bigfoot đều nằm trong phạm vi con người và khác biệt rõ rệt với bất kỳ loài vượn còn sống hay đã hóa thạch nào như 'australopithecine'."[99] (Ví dụ, chỉ số IM nằm trong phạm vi người thường.) Và: "Tôi ước tính khối lượng của Bigfoot nằm trong khoảng từ 190 đến 240 lbs."[100]